Source text in English | Translation by Issie96 (#8813) |
I remember reading once that some fellows use language to conceal thought, but it's been my experience that a good many more use it instead of thought. A businessman's conversation should be regulated by fewer and simpler rules than any other function of the human animal. They are: Have something to say. Say it. Stop talking. Beginning before you know what you want to say and keeping on after you have said it lands a merchant in a lawsuit or the poorhouse, and the first is a short cut to the second. I maintain a legal department here, and it costs a lot of money, but it's to keep me from going to law. It's all right when you are calling on a girl or talking with friends after dinner to run a conversation like a Sunday-school excursion, with stops to pick flowers; but in the office your sentences should be the shortest distance possible between periods. Cut out the introduction and the peroration, and stop before you get to secondly. You've got to preach short sermons to catch sinners; and deacons won't believe they need long ones themselves. Give fools the first and women the last word. The meat's always in the middle of the sandwich. Of course, a light butter on either side of it doesn't do any harm if it's intended for a man who likes butter. Remember, too, that it's easier to look wise than to talk wisdom. Say less than the other fellow and listen more than you talk; for when a man's listening he isn't telling on himself and he's flattering the fellow who is. Give most men a good listener and most women enough note-paper and they'll tell all they know. Money talks -- but not unless its owner has a loose tongue, and then its remarks are always offensive. Poverty talks, too, but nobody wants to hear what it has to say. | Cha nhớ có lần đã đọc được rằng một số người sử dụng ngôn ngữ để che giấu ý nghĩ, nhưng theo kinh nghiệm của cha thì nhiều người sử dụng ngôn ngữ mà không nghĩ. Lời hội thoại của một doanh nhân phải được chi phối bởi ít các quy tắc hơn và các quy tắc đơn giản hơn so với các hình thức họp mặt khác của loài người. Đó là Có một số điều để nói. Nói đi. Đừng nói nữa. Bắt đầu nói trước khi biết mình muốn nói gì và vẫn tiếp tục cho đến khi nói xong có thể khiến một thương gia rơi vào cảnh bị kiện cáo hoặc một nhà tế bần, và kiện cáo là con đường tắt dẫn đến nhà tế bần. Cha vẫn duy trì một phòng pháp lý ở đây, việc này khiến cha tốn khá nhiều tiền, nhưng nó giúp cha không bị dính đến pháp luật. Sẽ chẳng có vấn đề gì khi con gọi điện cho một cô gái hoặc nói chuyện với bạn bè sau bữa tối để dẫn dắt một mẩu hội thoại như là chuyến đi dã ngoại ngày chủ nhật của trường, có dừng đôi chỗ để hái hoa; nhưng ở văn phòng, câu cú của con phải là những câu ngắn nhất có thể giữa các đoạn dừng. Bỏ qua phần giới thiệu và kết thúc, và dừng lại trước khi con sang vấn đề thứ hai. Con cần phải giảng những bài thuyết giáo ngắn để nắm được kẻ có tội; ngay bản thân những người trợ tế cũng không tin là họ cần những bài thuyết giáo dài. Hãy nói về kẻ ngốc trước và về phụ nữ sau cùng. Miếng thịt luôn ở giữa cái bánh xăng-đuých. Đương nhiên, một lớp bơ mỏng ở bên nào của cái bánh cũng sẽ không gây hại gì nếu nó được dùng cho một người thích bơ. Cũng cần phải nhớ rằng, để tỏ vẻ khôn ngoan dễ hơn là để nói ra những lời thông thái. Hãy nói ít hơn người khác và nghe nhiều hơn nói; bởi vì khi một người đang nghe, anh ta sẽ không nói về bản thân nữa, và đang làm thỏa mãn cái người đang nói về bản thân mình. Với hầu hết đàn ông, hãy là một người biết lắng nghe, và với hầu hết phụ nữ, hãy cung cấp cho họ đủ giấy viết, họ sẽ nói tất cả những gì họ biết. Đồng tiền biết nói -- nhưng chỉ khi người có nó là một kẻ lắm lời, và khi đó ấn tượng nó gây ra thật đáng khó chịu. Đói nghèo cũng biết nói, nhưng không ai muốn nghe nó nói gì. |